smisrt.com subtitles convert tool

 


- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Baguette, Ngọc Ánh, Lig Nguyễn

 


Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 


.:. 13 Reasons Why S02E04 .:.
Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật

 


Cả đời cháu,
bố cháu nói mọi người sẽ đánh giá cháu.

 


Justin, dậy đi.

 


Người ta sẽ nghĩ họ biết cháu là ai
khi nhìn vào cháu.

 


Justin, nhanh nào.

 


Phải đưa cậu đến gặp cô Baker
và luật sư trước khi phiên tòa bắt đầu.

 


Và rằng cháu bị xã hội áp đảo.

 


Justin, dậy đi! Nhah lên.

 


- Tớ không nghĩ cậu ấy hiểu đâu.
- Tởm quá đi.

 


- Cậu ta hôi rình.
- Không, quần áo mới hôi.

 


Cậu ấy sống vô gia cư 5 tháng nay rồi mà.

 


Khi phải đương đầu với điều đó,
khi ta bất lực,

 


ở bề ngoài,
ta sẽ khó quyết định.

 


- Con dậy sớm thế.
- Chào mẹ! À...

 


Giặt quần áo. Vâng.

 


- Cái này mới à?
- Vâng. Đồ được làm cũ sẵn.

 


- Clay, quần áo tập gym của con à?
- À...

 


- Vì nó bốc mùi quá...
- Vâng...

 


Con để quần áo trên sàn nhà vệ sinh, như mọi khi,

 


và mẹ biết đấy,
buổi đêm con ngắm không chuẩn lắm.

 


Bố con sáng nay phải đi họp sớm,

 


nên chỉ có mẹ với con ăn sáng thôi nhé?

 


Vâng ạ. Cảm ơn mẹ.

 


Trốn tránh thì dễ.
Đầu hàng trước nỗi đau.

 


Như Hannah vậy. Cậu ấy bắt đầu tin

 


cậu ấy thấp kém.

 


Chết cha.

 


Tony, heroin đấy.

 


Tớ tìm kiếm hình ảnh
và kết quả là heroin hắc ín đấy.

 


Cậu ta... cậu ta có heroin.

 


Tin rằng cuộc đời với đặc quyền và địa vị

 


chỉ được dành cho người khác.

 


Mẹ dậy sớm thế.

 


Mẹ gọi Rodin sang tập yoga à?

 


Không. Mẹ chỉ muốn
chào con trước khi đi tập thôi.

 


Thế à.

 


Tại sao vậy?

 


Nhân chứng trong phiên xử thú nhận lén theo dõi.

 


Mẹ con bé phát biểu trên báo rồi đấy.

 


Thế à?

 


Con không theo dõi tin tức à?

 


Bố và Warren bảo con ở ẩn bớt đi,

 


nên dạo này con thế đấy.

 


Thế trường học vẫn bình thường à?

 


Với mấy chuyện nhốn nháo này?

 


Vâng, vâng. Mọi thứ vẫn tốt mà.

 


Con đang tập luyện cho mùa giải năm nay.

 


Bảo mẹ nếu con cần nói chuyện với ai đó nhé.

 


Bác sĩ Pierce sẽ rất mừng khi gặp con đấy.

 


Hoặc thầy cố vấn ở trường.

 


Thầy tên gì ý nhở? Thầy Porter à?

 


Thôi mẹ ạ. Con ổn mà.

 


- Được rồi. Chúc con một ngày tốt lành nhé.
- Mẹ cũng thế nhé.

 


- Đừng tập nặng quá.
- Vâng ạ.

 


Nhưng sự thật là,
đặc quyền chính là một cái bẫy.

 


Cái đếch gì vậy? Cậu làm gì ở đây thế?

 


Tony bảo chờ mẹ cậu đi rồi trèo qua cửa sổ.

 


Tớ làm sai à?

 


Không, đi cửa sổ là đúng rồi,
nhưng sao cậu ấy lại bảo cậu đến?

 


- Cậu ấy nghĩ tớ giúp được.
- Giúp cái gì?

 


Tớ mang đồ đây.
Cậu thấy sao rồi?

 


Bình thường. Đồ làm gì?

 


Khi nào Tony mới đến?

 


Cậu ấy không đến đâu, Clay.
Cậu ấy vẫn đang chịu án treo.

 


Cậu ấy không liều
liên lụy được vì biết về Justin.

 


Biết gì về tớ?

 


Được rồi, chuyện là thế này,
tớ giặt quần áo cho cậu

 


rồi tớ thấy đồ của cậu
rồi tớ xả nó xuống bồn cầu rồi.

 


Và Tony nghĩ cậu nghiện
và bọn tớ phải giúp cậu khử độc.

 


Kệ mẹ. Tớ biến đây.

 


"A," quần áo cậu trong máy giặt hết rồi,

 


và "B," cậu định đi đâu?

 


Bọn tớ sẽ giúp cậu vượt qua chuyện này.

 


Nghe này, Justin,
cậu muốn giúp Jessica, phải không?

 


Cậu không thể làm vậy khi phê được.

 


- Được chứ?
- Justin. Justin.

 


Trời ạ, cậu bị làm sao rồi?

 


Cậu nghĩ Jessica muốn thấy cậu như này à?

 


Không.

 


Bỏ mẹ. Tớ không bùng học được.

 


Đi đi. Tớ lo cho.

 


- Tớ sẽ nhắn tin mỗi tiếng.
- Sao cậu lại giúp, Sheri?

 


Tớ dành 5 tháng vừa qua
cố gắng bù đắp lại việc mình đã làm.

 


Và giờ tớ ra trường rồi,

 


tớ nhận ra rằng việc đó sẽ mất cả đời mình,

 


nên có lẽ tớ bắt đầu từ đây.

 


Tớ nghĩ... tớ nghĩ tôi ăn sáng nhiều quá rồi.

 


Ôi bỏ mẹ, Justin. Giường Tớ đấy.

 


Câm mẹ mồm mày vào.

 


Em có biết ai muốn đe dọa em không, Jessica?

 


Tôi thấy hiển nhiên quá mà.

 


Cùng là thằng hãm hiếp nó mùa thu vừa rồi

 


và nó không muốn con bé khai nó trong tòa.

 


Vậy nếu cậu ta lo rằng em sẽ khai tố,

 


tức là cậu ta nghĩ
em biết cậu ta là ai.

 


Em có biết đâu.

 


Kể cả nếu em không biết chắc,
có thể em có linh cảm chăng?

 


Hoặc có người khác
thấy chuyện xảy ra tối hôm đó.

 


Vì nếu em sợ nói thật, vì bất cứ lý do nào,

 


thầy muốn em biết mọi người ủng hộ em.

 


Em biết đấy, mọi người có thể bảo vệ em.

 


Và em có thể an toàn nói thật.

 


Con yêu, còn chuyện gì nữa không?

 


Con nói với bố mẹ được mà.

 


Và chúng ta sẽ bắt thằng khốn đó, con đừng lo.

 


Và ta chẳng giúp ích gì cho bản thân được
khi cúi đầu, khi trốn tránh.

 


Ta phải tìm cách ngẩng cao đầu.

 


Chào Trish và mấy đứa nhỏ giúp anh nhé.

 


Cuộc điện thoại cuối, bố hứa đấy.
Con ổn chứ?

 


- Vâng, con ổn mà.
- Thế à?

 


Vâng, bố biết đấy, chắc con hơi run thôi.

 


Con trai bố có run bao giờ đâu.
Con sẽ làm tốt thôi.

 


Cứ nói những thứ
con nói cho luật sư mùa thu trước.

 


- Sự thật sẽ giải phóng con, nhỉ?
- À vâng, con biết mà.

 


Nhưng...

 


Nhưng bố ơi, người ta hỏi những câu
hồi trước không hỏi thì sao?

 


Nếu người ta yêu cầu con,
bố biết đấy, kể tên ra thì sao?

 


- Tên nào?
- Con không biết nữa.

 


Chỉ là...
Có mấy đứa học sinh khác...

 


chúng nó khai tên mấy đứa bạn của con.

 


Nghe này, con trai.
Con đã rất cố gắng để đạt được vị trí bây giờ.

 


Cố gắng hơn nhiều người cùng hoàn cảnh.

 


Và mối quan hệ đúng là quan trọng.
Chúng là tất cả.

 


Nếu đời công bằng,

 


chúng sẽ không khiến con
phải đưa ra quyết định khó.

 


Nhưng đời đâu công bằng.

 


Và bố muốn con tự lo cho mình trước.

 


Vâng ạ.

 


Con sẽ làm tốt thôi mà, nhé?

 


Công bằng cho Hannah!

 


Ta phải tìm cách hòa nhập vào thế giới này.

 


Ta phải tìm cách mạnh mẽ lên.

 


Ê. Tớ ngồi đây nhé?

 


Tớ không có sức để cản cậu, nên...

 


Nếu hôm qua cậu học thể dục,

 


- cậu đã có thể luyện móc tay trái.
- Có lẽ là tớ không có hứng.

 


Cậu không thích đi chơi
với bọn bạn đi bộ được à?

 


Không, tớ thích đứa bạn không đi bộ được.

 


Tốt nhỉ.

 


- Ê này, cậu ổn chứ?
- Ừ.

 


Không. Tớ chỉ... vừa nhớ ra gì đó.

 


Hay là... gần nhớ được.

 


- Bọn cô yêu cháu, Hannah!
- Công bằng cho Hannah!

 


Chúa ơi! Nhìn họ kìa.

 


Tôi đã nói gì nào?

 


Cô đã nói với họ.

 


Cô cho họ thấy Hannah thực sự là ai
và họ đã nghe cô.

 


- Xin chào.
- Xin chào.

 


Hẳn là lời phát biểu của cô có tác động mạnh đấy.

 


- Tôi biết là anh sẽ bực mà.
- Tôi không bực.

 


Họ nên nghe cô nói ở đúng thời điểm.

 


Họ cần nghe toàn bộ câu chuyện,
câu chuyện của Hannah.

 


- Và họ không nghe được ở trong đó.
- Bọn trẻ đó không theo lời nhắn ta muốn gửi.

 


Bọn trẻ này là trẻ con, Jackie ạ.

 


Và chúng chính là câu chuyện.
Ta kể câu chuyện của Hannah qua chúng.

 


- Cậu Marcus Cole này...
- Là một tay tiểu chính trị gia.

 


Nhưng cậu ta muốn đổ lỗi cho nhà trường,
và tôi có thể lợi dụng điều đó.

 


Khi ta bị yếu đuối, bất lực,

 


ta phải tìm được sức mạnh.

 


Ở bạn bè.

 


- Jess. Jessica.
- Chào, Clay, sao thế?

 


Bọn tớ có Justin rồi.

 


Cái gì?

 


Cuối tuần vừa rồi,
Tony và tớ đến Oakland.

 


Nhưng sao cậu biết...?

 


Cậu thấy tấm thiệp.
Cậu lục lọi phòng tớ à?

 


Cậu ta muốn giúp.

 


Cậu ta bảo sẽ ra làm chứng, cậu ta...

 


- đang hơi ốm, nhưng...
- Ốm tức là sao?

 


Vì vô gia cư.

 


Nghe này. Cậu ta ở nhà tớ.
Bọn tớ đang chăm sóc cậu ta.

 


- Nếu cậu muốn gặp cậu ta hay...
- Tớ không muốn.

 


Ngay khi cậu ta khá hơn,
bọn tớ sẽ đưa cậu ta gặp luật sư nhà Baker.

 


- Cậu ta có thể củng cố chuyện của Hannah.
- Đây không phải chuyện của Hannah,

 


và không phải chuyện của cậu ta
mà là chuyện của tớ.

 


Và tớ không muốn cậu ta kể.

 


Jess, nghe này. Nghe tớ đây.

 


- Justin muốn giúp.
- Im đi, Clay.

 


Tớ lo lắm. Được chứ?

 


Tớ nói thật đấy. Không, tớ không đùa đâu.

 


Sao cậu không
nhờ thằng bạn trai giúp học sử đi.

 


Đợi đã. Nó bị bại não còn đâu.

 


Cậu ghen tị vì nó có não để bị bại đấy, Monty.

 


Nếu tớ không qua bài kiểm tra này,
điểm tớ có thể bị dưới C đấy.

 


Thế chơi trò về bố cậu đi.
Thầy Metcalf sẽ cho cậu qua thôi.

 


Chuyện đó không phải trò đùa đâu.

 


Không, tớ biết mà. Tớ xin lỗi nhé.
Cậu biết ý tớ là gì mà.

 


Nếu Chlöe không bỏ học nhóm...

 


Tớ xin lỗi, Zach.
Tớ bận nhiều việc quá.

 


Ừ, "nhiều việc" tức là phang Bryce đấy.

 


Này, lỗi của Zach đấy.

 


- Cậu ấy mối bọn tớ mà.
- Ừ.

 


Tớ cho nó số của cậu.
Phần còn lại không phải lỗi của tớ.

 


- Thế tức là sao?
- Thế tức là tớ phải vào lớp đây.

 


Có chuyện gì thế, Walker?

 


Nó phải bận tâm nhiều việc quá ý mà.
Tớ không trách nó.

 


Khi ta cảm thấy bị bỏ rơi,

 


khi ta cảm thấy cả trường chống lại mình,

 


thật cô đơn và đáng sợ.

 


Cháu không muốn ai cảm thấy thế cả.

 


Đó là tại sao cháu đăng kí Dollar Valentines,

 


và tại sao cháu rủ Hannah đi chơi.

 


Có lý do cụ thể nào
khiến cháu chọn Hannah không?

 


Cháu biết cậu ấy gặp khó khăn ở trường.

 


Cậu ấy mới học năm nhất.

 


Cháu muốn cho cậu ấy biết
có người tốt ở Liberty.

 


Mọi người trúng ai?
Có ai ngon không?

 


Không, không hẳn.

 


Nhận ngay báo giá dịch thuật rẻ nhất qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 


Thấy rồi nhé, Dempsey.
Tìm em dễ dãi à?

 


Không đáng đâu, Zach.
Hannah Baker mệt lắm.

 


Ừ, nghe nói cậu ta thô bạo lắm.

 


Làm như cậu biết đấy, Marcus.

 


Ừ, tưởng cậu giữ gìn đến khi cưới mà?

 


Chúa Jesus không phải
tình yêu đích thực của cậu à?

 


Đâu phải thi thoảng
tớ không chơi gian được.

 


Và hóa ra tớ trúng tên Hannah đấy,
nên có lẽ đến lúc phải tội rồi.

 


Ái chà.

 


Cậu biết gì không?

 


Tớ cá cậu 100 USD rằng
cậu không không móc lốp nổi.

 


Nhận luôn.

 


Chắc bọn tớ đánh giá thấp cậu đấy,
Bộ trưởng Marcus ạ.

 


Chắc đúng thế đấy.

 


Nên cháu rủ cậu ấy đi chơi.

 


Hannah Baker. Đoán xem ai?

 


Chào, Marcus Cole. Sao vậy?

 


Cậu đứng đầu
danh sách Dollar Valentines của tớ đấy.

 


Cậu ấy có vẻ vui thích.
Cảm kích vì được chú ý. Hơi đáng buồn.

 


Cậu có thích Hannah không?
Hay là chỉ định phang rồi phắn?

 


Có, tớ có thích cậu ta.
Và tớ cá tiền với Bryce nữa.

 


Cậu làm sao thế?

 


Hôm thì cậu là người nghiêm túc
có kế hoạch lớn cho thế giới,

 


ngày hôm sau thì là thằng dở hơi này.

 


Cứ như hôm thì cậu là Hillary,
hôm sau thì là Bill.

 


Ừ, và ai được làm Tổng thống nào?

 


Ta phải làm mọi thứ để đi lên trong đời thôi.

 


Đặc biệt là khi ta muốn làm việc gì đó.

 


Ừ, nhưng đâu có nghĩa là
cậu phải làm bạn với Bryce.

 


Có đấy.

 


Bọn cháu gặp ở quán Rosie.

 


Mới đầu có vẻ mọi chuyện rất ổn.

 


Cậu làm gì đấy?

 


Cậu ấy có vẻ là đang vui mà.

 


- Thôi nào.
- Không.

 


Và rồi lúc sau,
cháu định cầm tay cậu ấy.

 


Nhưng chắc là cậu ấy hiểu nhầm.

 


- Sao cháu lại nói vậy?
- Cậu ấy hét cháu.

 


Đừng chạm vào tớ! Biến đi!

 


- Đẩy cháu khỏi ghế.
- Này, cái đếch gì thế!

 


- Vì cháu chạm tay bạn ấy à?
- Vâng.

 


Nếu một bạn gái trẻ hét cháu
và đẩy cháu ra xa,

 


cháu không nghĩ bạn ấy cảm thấy
bị đe dọa hay không an toàn à?

 


Phản đối. Suy diễn.

 


Rút lại. Tôi sẽ nói lại.

 


Marcus, cháu có hỏi Hannah
tại sao bạn ấy lại đẩy cháu ra không?

 


Không ạ.

 


Cháu bị bối rối.
Cháu về luôn.

 


Và sau hôm đó,

 


cháu có kể cho ai
về buổi hẹn với Hannah không?

 


Cháu bị tổn thương sau khi bị từ chối...

 


Thôi nào anh bạn.

 


...nên cháu giải tỏa với mấy đứa bạn.

 


- Không dựng được à, Marcus?
- Im đi.

 


Lẽ ra cháu không nên nói gì cả.

 


Không, không, nghe này.

 


Cậu ta muốn mọi người nghĩ mình chịu chơi,

 


nhưng cậu ta chỉ thích được chú ý thôi.

 


Hannah Baker thả thính đấy.
Cậu ta còn điên điên nữa.

 


Lẽ ra cháu nên biết người ta
xuyên tạc lời cháu.

 


Cháu thấy rất tệ.

 


Nhớ hồi cậu ta xông vào phòng thay đồ nam

 


hồi cái danh sách đấy lộ ra không? Ôi.

 


Ừ đấy. Vụ đó điên thật

 


- Hannah Baker, Hannah "Ngắt Vòi."
- Hannah "Mông To."

 


Vì buôn chuyện là thế đấy.

 


Một khi nó bắt đầu,
khó trốn khỏi nó lắm.

 


- Jess! Jess, này.
- Chào cậu.

 


Hôm qua làm tốt lắm.

 


- Tốt lắm?
- Ừ, ở tòa ý.

 


Tớ nghe nói người ta gặng hỏi khoai lắm,

 


nhưng cậu đã kiên cường và nói thật.

 


- Thật dũng cảm đấy.
- Ừ. Ừ. Cảm ơn nhé.

 


Ê nghe này,
cuối tuần này có tiệc ở nhà Bryce,

 


và tớ quen ba chàng trai mà tớ muốn cậu gặp.

 


Đến lúc kiếm cho cậu
một tên bạn trai đàng hoàng rồi chứ nhỉ?

 


Gặp cậu ở buổi tập nhé.

 


Cảm ơn nhé.

 


Ê này. Mọi người đang làm gì đấy?

 


- Muốn bùng học cùng tớ không?
- Nhận luôn. Mọi chuyện ổn chứ?

 


Ừ. Tớ cần tránh khỏi chỗ này.

 


- Tớ không bùng tiết này được.
- Zach, bọn tớ cần cậu!

 


- Cậu cần xe tớ.
- Cả hai!

 


Này, nếu cậu không đi được,
bọn tớ... được không...

 


- Ừ. Nhưng chỉ cho Jess lái thôi.
- Xe số tự động mà. Chân phải tớ vẫn dùng được.

 


- Jess lái.
- Cảm ơn nhé, Zachy.

 


Xe này khủng thật.

 


Mình có nên ăn cắp xe rồi đi xuyên Mỹ không?

 


Ừ, chạy trốn pháp luật,
như Thelma và Louise ý.

 


Ừ, nếu Thelma thọt chân và có bộ ấm chén.

 


Nghe thật quyến rũ
khi cậu nói như thế.

 


- Ý tớ là tớ cũng khá quyến rũ mà.
- Cậu hoàn toàn thế mà.

 


Tớ cực thích đi xem phim vào trong tuần thế này.

 


Không có những hàng người. Không chờ đợi, không ai cả,

 


Tâm trạng của cậu hôm nay tốt một cách điên rồ đấy.

 


- Có thể là tớ hơi điên chút.
- Tớ cũng thấy khá tốt.

 


Xin chào!

 


Lâu lắm rồi tớ chưa đi xem phim luôn.

 


Tớ sẽ ăn tất cả bỏng ngô luôn.

 


Vậy ra giờ cậu đang cố quan hệ với cậu ấy hay gì đó sao?

 


Gì cơ? Không.
Dù sao thì đó có phải việc của cậu đâu.

 


Này.

 


- Cậu ổn chứ?
- Ừ. Tớ chỉ hơi mệt thôi.

 


Không, không chỉ mệt thôi đâu.

 


Đêm đó khi ta đến đây,

 


và Hannah đã đối chất tớ sao?

 


Tớ nói rằng cậu ấy bị ám ảnh bởi tớ,

 


và ta nên dừng làm bạn vởi cậu ấy.

 


- Ừ, nhưng nó không phải lỗi của cậu.
- Ừ, nhưng tớ đã nói dối, Jess.

 


Cậu ấy đã tổn thương,
rồi lại thách thức tớ,

 


và tớ đã thấy xấu hổ,
và tớ đã nói chúng ta nên dừng qua lại với cậu ấy.

 


Tớ... thật là một tên khốn.

 


Chúng ta đều là những tên khốn.

 


Tớ đã đứng dậy ở tòa án
và cố để giúp nhà Baker,

 


nhưng tớ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi.

 


Tớ nhớ tất cả những thứ này.

 


Tớ không biết, tớ chỉ ước mình
chùi sạch được vết đen này đi và bắt đầu lại.

 


Không, cậu không cần đâu.

 


Tệ hại vãi chưởng.

 


- Tớ xin lỗi, tớ không cố ý...
- Không, tớ biết mà.

 


Cậu giúp tớ đứng lên được không?

 


Và nhà trường có tổ chức việc giám sát hay theo dõi nào

 


cho chương trình Dollar Valentine này không?

 


Không. Không có thứ gì như thế.

 


Không thể tin được, nói cách khác,
Hannah đã phải chịu đựng

 


nhờ vào một hành động dại dột,
nếu không tính là một dự án hoàn toàn nguy hiểm,

 


được tài trợ bởi một hội đồng cẩu thả?

 


- Phản đối.
- Hủy bỏ. Không còn câu hỏi nữa.

 


Này, cái quái gì vậy Tony?
Cậu đã không hỏi tớ về Sheri.

 


Ừ, bởi tớ biết cậu sẽ nói không.
Nhưng cậu ấy đã phải chịu đựng, phải không?

 


Ta không thể nói với tất cả mọi người về chuyện này.
Nguy hiểm vãi đạn.

 


Ồ, tớ nhận thức được nó nguy hiểm mà.

 


Đó là lý do tớ không thể
là một phần của nó nữa, Clay.

 


Đó là lý do cậu không thể là một phần của nó sao?
Hay hơn thế nữa?

 


Sao cậu lại lo lắng về thời gian tạm tha của mình thế?

 


Cậu đã nói nó chả có gì nghiêm trọng cả.

 


Ừ, đó là khi tớ nghĩ vụ này có thể
được sắp xếp ổn thỏa.

 


Trước khi tớ phải làm chứng hoặc giúp thu xếp cho...

 


một thằng khốn rác rưởi
để nó có thể.

 


Jessica thậm chí còn không muốn cậu ta phải vậy.
Cậu ấy chỉ muốn mọi thứ biến mất đi.

 


Nếu như đó là những Jessica muốn,
thì nó ngoài tầm tay của chúng ta.

 


Sheri.

 


Làm ơn, làm ơn hãy...
Tớ sẽ cho cậu một số tiền mặt,

 


chỉ cần đi lấy cho tớ nửa gram thôi,
đó là tất cả những gì tớ cần.

 


Và rồi tớ sẽ đến tòa,
có thể làm chứng,

 


và cậu sẽ không cần phải gặp lại tớ nữa.

 


Và sao cậu lại nghĩ tớ sẽ biết nơi mua thuốc nhỉ?

 


À thì, có vẻ như cậu biết cách cai thuốc cho ai đó.

 


Tớ có một người bạn cùng phòng.

 


Hai người bạn cùng phòng liên tiếp
phải chịu đựng chuyện này.

 


Tớ lạnh quá đi.

 


Thế thì dừng nhắc về nó đi
và làm theo những gì tớ bảo.

 


Đây, uống thứ này đi.

 


Không.

 


Nhìn này, ta không có thời gian làm trò đâu Justin.

 


Cậu có muốn giúp Jessica hay không?

 


Được rồi, nếu cậu làm, thì hãy dừng làm một
thằng khốn như vậy và khiến bản thân mình tốt hơn đi.

 


Đây này.

 


Tớ chưa bao giờ nghe cậu nói "thằng khốn" trước đây.

 


Tớ chưa bao giờ phải đi trông trẻ cho việc khóc lóc của cậu trước đây.

 


Không có gì đâu.

 


Vậy ra Hannah bị bạo lực về thể chất ở quán ăn,

 


khi điều tất cả bọn cháu làm là cố để nắm tay bạn ấy?

 


Ý cô là, làm ơn hãy giải thích rằng,
chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

 


Cháu có thể không, Marcus?

 


Ý cháu là đã có nhiều hơn là thế.

 


Cậu ấy là người duy nhất tử tế với cháu ngay từ đầu
vì cậu ấy muốn nhờ giúp đỡ.

 


Cậu ấy đã cảm nắng một cậu trai khác
và nhờ cháu sắp đặt cho hai người.

 


Và cô biết đấy, cháu thấy tổn thương và bối rối.

 


Và cháu đã cố nắm tay cậu ấy để nối lại với cậu ấy.

 


Đó là khi cậu ấy đẩy cháu.

 


Thế nên sau khi đồng ý hẹn hò một hôm với cháu,

 


Hannah dùng nó như cơ hội để
có được một ngày với người khác?

 


Vâng.

 


Marcus, đây là lần đầu tiên mọi người nghe về chuyện này.

 


Cháu có thể tiết lộ cho bồi thẩm đoàn biết
ai là người mà Hannah nói đến không?

 


Một người bạn của cháu.

 


Bryce Walker.

 


Cháu không đổ lỗi cho Hannah vì hứng thú với một ai đó.

 


Giống như cháu nói,
khi ta ở bên ngoài thì sẽ tìm lối vào trong.

 


Và Bryce Walker là vua của trường chúng cháu.

 


Bất cứ cô gái nào cũng muốn cậu ấy.

 


- Chết tiệt. Xin lỗi.
- Này cậu, ngầu thật đấy.

 


- Xin lỗi.
- Cậu có ổn không?

 


Tớ ổn mà. Sao vậy?

 


Trông cậu không ổn lắm.

 


Cậu biết gì về nó?

 


Chỉ là trông cậu không ổn lắm thôi.

 


Chăm sóc bản thân mình nhé.

 


Này, Kevin. Xin ít phút được không?

 


Được thôi.

 


Tôi đang trên đường đến tham gia
hội nghị giải quyết xung đột

 


- cho những học sinh mới...
- Anh làm rất tốt những chuyện ấy.

 


Ở thời điểm thách thức này nó rất giát trị.

 


À thì, bất cứ gì tôi làm, Gary à.

 


Được rồi, cùng với đường dây đó.

 


Tôi hiểu anh đã gọi một vài cuộc cuộc đến số nhà.

 


Đôi khi cũng tốt để đem mọi thứ thoát khỏi khuôn mẫu.

 


Liên lạc với phụ huynh cũng rất quan trọng.

 


Ừ, tất nhiên. Tất nhiên.

 


Và anh biết đấy,

 


tôi rất ngưỡng mộ khi anh mang trên mình
một đôi cánh lớn như vậy.

 


Nhưng tất cả chúng ta đều đang ở dưới kính hiển vi.

 


Và tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận chiến lược tốt nhất,

 


đặc biệt là liên quan đến việc
phụ huynh tham gia vào.

 


Anh hiểu chứ?

 


Thế ý ông là tất cả phụ huynh sao?

 


- Hay chỉ là nhà Walker thôi?
- À, tôi biết chứ.

 


Ta sẽ xem liệu mình có thể làm đến cùng không
trong vài tuần tới nữa,

 


sau đó ta sẽ triệu tập lại sau phiên tòa, được chứ?

 


- Tôi muốn đảm bảo những đứa trẻ của chúng ta sẽ an toàn.
- Đương nhiên rồi.

 


- Ông hiểu chứ?
- Ừ, làm tốt lắm.

 


Phiên xét xử khốn kiếp này là một trò đùa.

 


Marcus nói Hannah đã yêu Bryce,
đó là nói dối mẹ nó rồi.

 


Tớ nói sự thật, và tớ nhận về vô số sự khốn nạn.

 


Marcus làm chuyện chính trị của mình và trở lại...

 


như sự trở lại đầy khốn nạn của một nhà vua.

 


Thật là một thằng khốn kiếp.

 


Cái éo gì thế cậu bạn?
Sao lại gọi tên tớ ở tòa hả?

 


Hãy làm chuyện này sau nhé, được không?

 


Tớ sẽ khiến các cậu phải nói.

 


Không, bất cứ thứ gì cậu phải nói
thì cứ đi và nói thẳng thôi.

 


Ý tớ là, ở đây ta đều là anh em mà.

 


Phải không?

 


Ừ. Phải.

 


Được rồi.

 


Nhìn này, tớ thấy có một cơ hội để giúp cậu
nên tớ đã tóm lấy nó.

 


Một sự giúp đỡ sao?
Cậu nghĩ kéo tớ vào chuyện này là giúp tớ sao?

 


Không, tớ đã gieo một hạt giống cho cậu.

 


Nhìn này, giờ nếu họ gọi cho cậu,
thì họ đã nghĩ là Hannah thích cậu rồi.

 


Và nếu như cậu ấy đến với cậu,
rồi cậu làm tổn thương cậu ấy một cách nhẹ nhàng,

 


ai mà biết được cậu ấy bịa ra kiểu nói dối gì cơ chứ?

 


Chà, đệch mợ tớ. Tuyệt.

 


Có vài kiểu khốn nạn của Jedi
ở trình cao hơn ngay đây này bạn yêu.

 


- Chào.
- Chào, người đẹp.

 


Nhận ngay báo giá dịch thuật rẻ nhất qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 


Những thằng khốn đạo đức giả.

 


Tớ nói hôm nay ta làm điều này.

 


Tớ sẵn sàng rồi.

 


- Chào cô.
- Chào các cháu.

 


Bọn cháu chỉ muốn chào, hay cháu cho là thế,
và muốn xem cô thế nào rồi.

 


À, cô đang rất ổn.

 


Cảm ơn cháu. Cô...

 


Ý cô là, vài ngày nay tốt hơn rồi, cô cho là vậy.

 


Nhưng cô rất vui khi thấy cả hai cháu.
Cháu thế nào rồi, Alex?

 


Cô đã luôn nghĩ về cháu
kể từ lúc thấy cháu ở chỗ lấy lời khai.

 


Vâng, giống như cô nói
vài ngày nay tốt đẹp hơn rồi.

 


Nhưng cháu sẽ đi gặp bác sĩ sớm thôi.

 


Và hy vọng là họ sẽ làm sáng tỏ
để cháu làm chứng và tất cả mọi thứ.

 


Thế nên, cháu chỉ cố nhớ bất cứ thứ gì có thể giúp được.

 


- Cảm ơn cháu
- Vâng.

 


Điều đó rất có ý nghĩa với cô.

 


Cháu xin lỗi vì đã trốn chạy vào những ngày kia, ở tòa án.

 


Không, Jessica,
cô mới là người nên xin lỗi.

 


Cô... có vẻ như gần đây cô nói toàn những điều sai trái.

 


Nó ổn thôi mà.
Rõ ràng chỉ là hiểu nhầm.

 


Chào, Liv.

 


Chào, Andy.

 


Vậy ra, dù sao thì, xin lỗi,
chúng cháu chỉ muốn nói xin chào cô Baker.

 


- Thật vui được gặp cô.
- Rất vui được gặp chúng cháu.

 


Tạm biệt ạ.

 


- Chào chú Baker.
- Chào, Alex.

 


- Chào chú.
- Jessica.

 


Nó là một đứa trẻ ngoan.

 


Em nghĩ là cả hai đứa nó.

 


Anh đã thấy em trên bảng tin đêm kia.

 


Anh nghĩ những gì em nói thật đẹp và dũng cảm.

 


Cảm ơn.

 


Mặc dù họ vẫn xoay xở để dùng lời của em để chống lại chúng ta ở đó.

 


Người phụ nữ em đang làm việc cùng,

 


có lẽ cô ta có thể dành cả đời mình để đấu tranh với...

 


Cô ấy không phải là người duy nhất đấu tranh, Andy. Còn em nữa.

 


Ta có thể dừng cuộc tranh luận được không?

 


Anh đã mệt với trò chơi ai phải chịu đựng nhiều hơn.

 


Anh mệt sao? Em xin lỗi vì anh đã mệt.

 


Được rồi, em xin lỗi nếu chuyện này không có
chuyển biến đủ nhanh với anh,

 


vậy thì anh có thể nghỉ ngơi được rồi.

 


Anh biết đấy, không phải tất cả mọi người
đều bước tiếp dễ dàng.

 


Không có gì dễ dàng cả.

 


- Anh là tên hèn và anh sợ hãi.
- Tất nhiên là anh sợ hãi!

 


Anh sợ thua vụ kiện này,
mất cửa hàng, mất kế sinh nhai của chúng ta, mọi thứ!

 


Chúng ta đã mất tất cả mọi thứ rồi!

 


Không còn gì đáng để có nữa,
ngoại trừ công lý cho con gái chúng ta.

 


Và Jackie là người duy nhất ở đây,
chắc chắn rằng em làm được.

 


Em sẽ mua cho cả cửa hàng...
khi chúng ta thắng kiện.

 


- Nếu ta thắng.
- Ta sẽ thắng.

 


Được chưa?
Ngay cả khi anh không ở đó để xem phiên tòa.

 


Anh đang sống với cô ta sao?

 


Không, Liv. Anh không.

 


- Chào bố mẹ!
- Chào con yêu.

 


- Con tan làm sớm nhỉ.
- Con làm ca sớm.

 


- Con có thể mang chiếc Jeep đi được không?
- Vào ngày Valentine sao?

 


- Đây có phải là một kiểu ngày hẹn hò không?
- Có lẽ thế.

 


- Phải sao?
- Chỉ là đi chơi thôi, thật đấy ạ.

 


- Vậy con có thể lái chiếc Jeep không?
- Được thôi.

 


Ta sắp đóng cửa rồi.
Có lẽ ta sẽ lái xe về cùng nhau.

 


Tuyệt. Con sẽ ở ngoài khởi động nó.

 


Này, con có muốn lấy một ít socola Valentine không?

 


Vào một hôm ra ngoài mà không phải dịp gì cả?

 


Mẹ, không ai ăn socola vào hôm hẹn hò đâu.
Đâu phải năm 1950.

 


Mẹ nghĩ con nói nó không phải một ngày hẹn hò.

 


Hannah là một cô gái rắc rối,
một kiểu cô đơn.

 


Cháu cố để giao tiếp với cậu ấy,
nhưng cậu ấy không hồi đáp.

 


Và cháu cho là có chút tổn thương,
thật lòng đấy.

 


Này, Marcus. Đợi đã.

 


Cậu biết đấy, tớ không có nhiều thời gian
nói chuyện giờ đâu Hannah, thế nên hãy...

 


Ồ, được rồi. Nó không mất nhiều thời gian đâu.

 


Cậu ấy lợi dùng cháu để đến với người nào đó.

 


Nghe nói cậu rất thất vọng về hôm tớ hẹn hò đêm đó.

 


Nghe này, tớ không hiểu cậu nghĩ là cậu nghe nói.

 


- Nhưng...
- Không, tớ biết những gì mình nghe.

 


Nhưng rồi tớ nghĩ,
có lẽ tớ nên cho cậu cơ hội khác,

 


xem liệu ta có thể thử mọi thứ theo cách của cậu sau tất cả không.

 


- Này, cậu đang làm cái quái gì vậy?
- Đây không phải những gì cậu muốn sao, Marcus?

 


Đây không phải cách khiến cậu lên,
được nắm lấy như thế này phải không?

 


Nó không khiến cậu muốn xé quần áo mình,

 


và làm bất cứ điều gì cậu đã nói với bạn mình,
cậu sẽ làm với tớ?

 


Hay nó chỉ là một lần nói dối,
để giả vờ rằng cậu là thứ gì đó mà cậu bạn thực sự không phải?

 


Nhưng cậu sẽ không nói
với bạn bè mình về điều này, phải không?

 


Cháu là Chủ tịch hội học sinh.

 


Một phần công việc của cháu là kết nối,
làm gương, nâng ai đó lên.

 


Tìm kiếm những đứa nhóc
cảm thấy như là "những người khác''.

 


Giống như đang học ở bên ngoài.

 


Chúa ơi! Chúa ơi!

 


- Tuyệt!
- Tuyệt!

 


- Chết tiệt!
- Được rồi.

 


Được rồi! Thế... là được rồi!
Mọi người đã tóm được tớ rồi.

 


Vui lắm.

 


THẰNG ĐẠO ĐỨC GIẢ

 


Và cháu sẽ vẫn kết nối.
Có rất nhiều đứa trẻ như Hannah.

 


Và cháu muốn họ biết mọi người quan tâm.

 


- Đậu xanh...
- Ôi mẹ ơi.

 


- Thật là tuyệt quá đi!
- Tuyệt!

 


Giờ ta làm gì đây?

 


Cậu đã từng bắn một khẩu súng trước đây chưa?

 


Này cậu, gần như quên bẵng mất.
Cậu biết là mai thi giữa kỳ phải không?

 


Tớ đã trò chuyện với một người bạn học năm ngoái.

 


Cậu ta nói Metcalf luôn dùng những bài kiểm tra giống nhau.

 


Tuyệt quá cậu ơi.

 


- Cảm ơn.
- Tớ luôn giúp cậu mà.

 


Và cháu biết Bryce cũng cảm thấy như vậy.

 


Thành người tốt hay không vấn đề là ở chính chúng ta.

 


Đợi đã.

 


- Mẹ anh có nhà không?
- Có lẽ có đấy.

 


Chả có vấn đề gì đâu.

 


Em nghĩ anh nên đi giới thiệu em đi.

 


- Từ khi nào anh không thể vậy.
- Này, quay lại đây.

 


Gì cơ, em không phải là loại con gái
anh mang về nhà giới thiệu với mẹ sao?

 


Anh hi vọng là không.

 


Anh biết gì không? Em thấy bị xúc phạm.
Chuyện này không xảy ra giờ đâu.

 


- Ồ, nó đang xảy ra đấy.
- Tránh xa em ra.

 


"Tránh xa em ra".

 


Tưởng muốn là được à?

 


Chuẩn không cần chỉnh.

 


Tớ nhớ khi họ nói cậu không thể đi được nữa.

 


Hay nói chuyện.

 


Hay thậm chí là chính cậu nữa.

 


À thì, bồi thẩm đoàn vẫn còn ở ngoài đó.

 


Tớ chỉ cảm thấy...
Tớ có cơ thể này, cậu hiểu chứ?

 


Và mỗi ngày nó thức dậy và mặc đồ,

 


và nó dẫn tớ từ điểm A đến điểm B.

 


Nhưng dường như nó không còn là của tớ nữa rồi.

 


Ừ.

 


Tựa như cậu đang sống trong một cơ thể của người lạ.

 


Và tâm trí nữa, đôi lúc thế.

 


Ừ.

 


Đi nào.

 


Ừm.

 


Xin lỗi nhé.

 


- Tớ xin lỗi.
- Không sao. Tiếp tục đi.

 


- Không, làm ơn!
- Xin lỗi, tớ...

 


-Jess, tớ thật sự xin lỗi.
- Không phải do cậu, được chứ?

 


Chỉ là... chỉ là không phải cậu.

 


Được rồi.

 


Justin quay lại rồi. Cậu biết chưa?

 


Clay và Tony đã đi tìm cậu ấy, bây giờ, cậu ấy đang ở nhà Clay.

 


Cái gì cơ?

 


Clay nói cậu ấy muốn giúp tớ.
Cậu tin nổi không?

 


- Cậu định làm gì?
- Không. Chẳng có gì cả!

 


Justin chết tiệt, phải không?
Tớ không bao giờ muốn gặp lại cậu ấy nữa.

 


Đi thôi. Sắp tối rồi.

 


- Sheri, cái quái gì vậy?
- Gì vậy, Clay?

 


- Đáng ra cậu phải nhắn tin cho mình mỗi tiếng.
- Chết tiệt. Xin lỗi.

 


Nghe này, mình đang đắm chìm vào quyển Alien Killer Robots này.

 


Họ vẽ mấy con robot trông khiêu gợi phết

 


- Chờ chút, cậu có...?
- Đừng lo. Mình lấy truyện tranh ra thôi.

 


- Chúa ơi.
- Cứng có gai.

 


- Skye thật may mắn
- Ừ, không hẳn đâu.

 


Cô ấy đi rồi. Chạy thục mạng.

 


Mẹ kiếp, Justin.
Cậu chẳng hiểu cái gì cả.

 


Tớ không biết gì về việc chạy trốn á?

 


Tôi giống như một thằng... Chết tiệt!

 


- Mẹ kiếp!
- Một cơn đau thắt.

 


Cậu trông cậu ấy được chứ?

 


Tớ phải về nhà ngay sau giờ học.

 


Được rồi. Dùng cầu thang đi, không có ai ở nhà cả.

 


Và nhớ cho cậu ấy uống đủ nước,
thi thoảng, cậu ấy sẽ lên cơn sốt.

 


Cậu có thể nói vài thứ nhảm nhí nhưng đừng để tâm.

 


Chỉ tại mấy cơn đau thôi.

 


Tuyệt.

 


Cảm ơn.

 


Ừ.

 


Cậu nói chuyện với Jessica chưa?

 


Rồi.

 


Rồi, cậu ấy muốn gửi lời cảm ơn cậu.
Cậu ấy rất vui vì cậu ở đây.

 


- Cậu... cậu vẫn chưa nói với cậu ấy về...?
- Không. Tớ bảo cậu ấy là cậu đang bị cúm.

 


Tốt.

 


Vậy chúng ta sẽ làm chứ?

 


- Chúng ta sẽ hạ Bryce phải không?
- Ừ.

 


Chúng ta.

 


Trong vòng 72 đến 96 tiếng.

 


Em đã tưởng kí hiệu ở sân nhà em chỉ là có liên quan đến cuộc vận động của bố.

 


- Nhưng có ai đó đang nhắm vào em
- Thật tệ.

 


Và em nghĩ ai có thể làm vậy không?

 


Không.

 


Em không thế nghĩ ra ai mà em từng gây tổn thương à?

 


Hoặc ai đó có lí do để... không thích em?

 


Này, em... em đang là nạn nhân.

 


Marcus, thầy muốn hỏi em vài thứ.

 


Bố em, ông ấy là một người ngoan đạo, phải không?

 


Vâng.

 


Em nghĩ ông ấy sẽ nói gì khi nghe được cuộn băng của em?

 


Vợ thầy sẽ nói gì khi nghe cuộn băng của thầy?

 


Thầy đã nói với cô ấy mọi thứ.

 


Và thầy đã có một khoảng thời gian dài không dám nhìn vào gương.

 


Em có vậy không?

 


Thầy chỉ cần tìm kẻ làm điều này thôi.

 


Marcus, thầy đang ở trong thời gian khủng hoảng ở đây
tại trường Liberty và thầy biết.

 


Nhưng miễn là thầy còn ở đây,

 


thầy sẽ đảm bảo những đứa trẻ thật sự
cần sự giúp đỡ của thầy nhận được điều đó.

 


Và với những đứa cần điều gì khác?
Chúng cũng sẽ có được.

 


- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Baguette, Ngọc Ánh, Lig Nguyễn

 


Chết tiệt.

 


Tở tưởng cậu nói về súng bắn đạn BB.
Cậu định làm gì với cái này?

 


Chỉ là, cậu biết mà, nhắm bắn vài thứ.

 


Nhưng nếu cậu không muốn thử.
Không cần ngượng ép đâu.

 


Tất nhiên là tớ muốn thử rồi.

 


Cậu phải dạy tớ cách dùng.

 


Ừ, tất nhiên. Chỗ này, để tớ.

 


Cái này được lên nòng rồi.
Hiểu chứ? Chỉ cần vào tư thế chuẩn bị thôi.

 


Ừ, giữ khẩu súng
bằng tay thuận của cậu.

 


Để ngón tay ở ngoài, được chứ?
Cho đến lúc cậu sẵn sàng bóp cò.

 


Tay còn lại giữ phía dưới của súng, giữ nó ổn định.

 


Nặng phết nhỉ. [

 


- Như vậy hả?
- Ừ.

 


- Chốt an toàn?
- Ừ.

 


Chọn một mục tiêu.

 


Khi cậu sẵn sầng, được rồi, gạt chốt an toàn.

 


Để ngón tay vào cò súng...

 


và nắm chặt cả hai tay như thế này.

 


An ta nghĩ anh ta có thể tự nhiên bước vào và khuyên nhủ cô về Jackie,

 


phiên tòa, sau tất cả những gì
anh ta lôi cô vào ư?

 


- Cháu rất tiếc.
- Nhưng có lẽ anh ta có lí.

 


Việc cô có ảo tưởng rằng mình sẽ kể câu chuyện của Hannah cho cả thế giới,

 


khiến cho họ hiểu
gẳn là không nghĩa lý gì trong một phiên tòa.

 


Không.

 


Mặc dù vậy, Jessica...

 


Cô nghĩ con bé đã rất cố gắng, phải không?

 


Vâng.

 


Đúng là vậy.

 


Con bé là cô gái trong cuộn băng, phải không Tony?

 


Là cô gái trong cuộc băng thứ 9?
Con bé có sợ hãi Bryce Walker không?

 


Con bé sợ không có ai tin mình không?
Tại sao con bé không ra mặt?

 


Vâng, cháu muốn hỏi cô.
Tại sao cô muốn cậu ấy làm vậy?

 


Cậu ấy biết việc xảy ra với bản thân,
cậu ấy không biết việc xảy ra với Hannah.

 


Bới vì Hannah không có ở đây để nói về việc xảy ra với con bé.

 


Ý cô là cháu đúng, có lẽ điều đó không thể giúp chúng ta chống lại trường học.

 


Nhưng Tony, nó sẽ giúp thêm chứng cứ để xử tội Bryce.

 


Cảnh sát, họ đã có những cuộn băng.

 


Họ sẽ chẳng là gì cả

 


trừ khi có nhân chứng sống và kể lại câu chuyện,

 


và việc này sẽ được đưa lên tòa?

 


Dennis nói chúng ta cần một nhân chứng,
người có thể chịu trách nhiệm về lời khai.

 


Nó sẽ giúp đưa ra quyết định bắt giữ, Tony.

 


Bryce phải trả giá vì việc nó đã làm với Hannah,

 


với Jessica, với bao nhiêu cô gái khác mà chúng ta chưa biết.

 


Cô muốn nó bị đưa đến

 


một phiên tòa hay sở cảnh sát,
cô không quan tâm ở đâu.

 


Và Jessica là người duy nhất có thể khai về việc xảy ra đêm đó.

 


Và cả Justin.

 


Cháu biết thằng bé ở đâu không?

 


Cháu có thể hỏi về cậu ấy.

 


Ý cháu là, cháu có một người bạn có thể tìm ra cậu ấy.

 


- Con xin lỗi, được chứ?
- Xin lỗi không giải quyết được gì đâu.

 


Con mới trở lại chưa đầy một tuần mà đã trốn học rồi.

 


Được rồi, Bill, mỗi đứa trẻ 17 tuổi

 


đều có lúc sẽ bỏ tiết.

 


Nếu thằng bé muốn trở lại làm một đứa nhóc 17 tuổi bình thường,

 


thì phải cố gắng làm gì đó, vậy thôi.

 


Con xin lỗi vì không được bình thường vãi lòn.

 


- Cẩn thận lời nói!
- Việc này hẳn là khó khăn với bố lắm.

 


Đấy không phải ý bố.

 


Alex!

 


Anh yêu à.

 


Anh cần phải nhẹ nhàng với thằng bé,
nó đang cố gắng rồi.

 


Vậy thì thắng bé cần cố gắng hơn nữa
vì thằng bé phải khỏe lên.

 


Và nó sẽ khỏe lên.

 


Nếu không...

 


Nếu thằng bé chỉ có thế tiến lên chừng đó,
anh phải dừng tự trách bản thân.

 


Tại sao?

 


Đó là súng của anh.

 


Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

 


Thôi nào, Clay.

 


Còn rất nhiều đứa trẻ cảm thất bất lực.

 


Chúa ơi!

 


Hôm nay, Marcus Cole là một bất ngờ hay ho phải không?

 


Phải, tôi không hiểu tạo sao Dennis nghĩ
hắn giúp gì được cho họ

 


với việc kể câu chuyện đó.

 


Cô có nghĩ cậu ta có sẵn câu chuyện trước không?

 


Tôi nghĩ cậu ta khá ấn tượng.

 


Vái tên Bryce hẳn đã lôi các sự chú ý ra xa khỏi trường học.

 


Phải, tốt cho chúng ta.

 


Mấy nhóc, Sonya, những đứa vị thành niên.
Chúng... chúng có bí mật.

 


Chúng biết nhiều hơn những gì chúng nói.

 


Và chúng giỏi kể cậu chuyện mà cô muốn nghe.

 


Tôi từng thẩm vấn thanh thiếu niên rồi.

 


Nhưng cô chưa sống cùng chúng.

 


- Nếu cô cần lời khuyên...
- Nhân chứng là nhân chứng.

 


Nhưng cảm ơn, Lainie. Vô cùng cảm ơn.

 


Chúc ngủ ngon.

 


Hannah đã có quyết định sai lầm.

 


Cậu ấy bộc lộ nỗi buồn, cơn giận.

 


và cháu chỉ không muốn người khác bị tổn thương.

 


Cậu có chắc là Alex nên nghe cuộn băng không?

 


Câu hỏi kì lạ từ chính người tạo ra mấy cuộn băng.

 


Cậu đã cố bảo vệ cậu ấy.

 


Nếu cậu ấy có thể nhớ ra vài điều,
họ sẽ cho cậu ấy hầu tòa.

 


- Hầu toà về việc gì?
- Về Bryce.

 


Phiên toàn không phải về Bryce.

 


Thì đãng nhẽ nó nên là vậy.

 


Cô gái đó đang bất tỉnh.

 


Cậu nên cho ai đó thấy cái này.
Tố cáo cậu ấy.

 


Rồi nói gì?
"Cháu thấy mấy tấm này trong tủ đồ, bắt cậu ta đi?"

 


Tớ đã có lời thú tội của cậu ta nhưng họ không làm gì cả.

 


- Tìm cô gái này.
- Chúng ta không thấy mặt cô ấy.

 


Tìm phòng.
Ghế sô pha trong hai tấm hình giống nhau.

 


Tớ có làm gì thì cũng chẳng có thay đổi được gì.

 


Phải có ai đó nói về Bryce và khiến cho họ quan tâm đến.

 


Jessica không thể làm,
họ không để tớ làm, có lẽ Alex làm được.

 


Hoặc có thể nó sẽ hủy hoại cậu ấy thêm lần nữa.

 


Marcus đã nói dối à?

 


Cho tớ biết đi. Nếu cậu ấy nói dối,
chúng ta cần ai đó nói sự thật.

 


Những việc như vậy sẽ lại tiếp tục xảy ra, Clay.

 


Cậu nghe cậu chuyện của tớ, theo hướng mà tớ muốn

 


nhưng luôn có một khía cạnh khác của câu chuyện.

 


Sao tớ biết được đó là sự thật?

 


Cậu hiểu tớ, phải không?

 


Tớ nghĩ vậy.

 


Vậy hãy làm điều đúng đắn.

 


Tớ đang làm đây.

 


Nhưng tớ tin chúng ta đang rẽ hướng mới.
Mọi chuyện sẽ tốt hơn.

 


Chào. Đây là Hannah. Hannah Baker.

 


Đừng chỉnh...
bất cứ thứ gì cậu dùng để nghe cái này.

 


Là tớ, còn sống và đang ghi âm.

 


Để tìm kiếm sự giúp đỡ,

 


hãy truy cập 13reasonswhy.info.

 


Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com